BẢN TUYÊN BỐ SỨ MỆNH VÀ VIỄN CẢNH BẢN THÂN
A. VIỄN CẢNH
Năm lớp Mười, trong một lần thực hiện tour ra Hà Nội do công
ty Vietravel tổ chức, tôi đã đắm mình trong từng bài nói, ánh mắt, phong thái
và mỗi cử chỉ của anh Hướng dẫn viên. Kể từ khi đó, tôi quyết định hình ảnh mình
trong tương lai, chắc chắn sẽ là một tourguide. Và bây giờ, tôi đang tiến dần đến
mục tiêu ấy, khi chỉ một năm nữa sẽ ra trường với tấm bằng loại Khá chuyên
ngành Quản trị kinh doanh du lịch và dịch vụ.
Trong suốt những năm Đại Học, có những đêm tôi trằn trọc
không ngủ được khi cứ tưởng tượng khoảnh khắc mình được nói, được truyền cái
nhìn đầy mới mẻ và không kém phần thú vị về phong cảnh và con người nơi cả đoàn
đặt chân đến; cách mình sẽ xử lý nếu một thành viên trong đoàn gặp tai nạn; sẽ
phản ứng ra sao nếu chuyến bay bị delay hay kế hoạch phải thay đổi do yếu tố thời
tiết. Qua những lần nói chuyện với các anh chị trong nghề, tôi hiểu rằng Hướng
dẫn viên là một công việc khó nhằn, lại nhiều cạm bẫy là đằng khác. Nó đòi hỏi ở
ta một sự cân bằng tuyệt đối giữa lý trí và cảm xúc, giữa tham vọng và hố sâu.
Nếu không biết cách giữ mình, ta rất dễ phạm sai lầm trong các tour dài ngày,
khi xung quanh toàn là những con người xa lạ. Nhưng tôi tin, nếu nỗ lực đi đến
cùng với chính đam mê của mình, công việc này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến cách tôi
nhận thức tốt hơn về bản thể, giúp bản thân được truyền cảm hứng, được đặt chân
đến những nơi xa xôi, được tiếp xúc và thấu hiểu hơn cách nhìn cuộc sống của mỗi
một con người. Và trên hết, là hiện thực hóa giấc mơ cách đây sáu năm của mình:
Tôi sinh ra là để ở đây, và để chiến thắng “cuộc thi” này.
Mặc dù yêu cầu thầy đề ra chỉ cần nêu mục tiêu dài hạn,
nhưng tôi vẫn muốn bài làm này là bản tuyên bố đầy rõ ràng và chính xác những
gì tôi muốn trở thành, ngay tại thời điểm này. Để tới khi ra trường, vào những
lúc nản lòng, muốn buông xuôi hay đang đi chệch hướng, tôi vẫn có thể lấy ra đọc,
ngẫm lại và tự nhắc nhở mình.
Trước mắt, trong ngắn hạn, vào kỳ 2 năm IV, tôi sẽ vào
TP. Hồ Chí Minh học khóa Điều hành tour của Vietravel, lấy chứng chỉ Nghiệp vụ Hướng
dẫn viên du lịch của Trường cao đẳng nghề Du lịch và thu lượm kiến thức qua
khóa Đạo diễn của Trung tâm Saigon International Films. Tại sao tôi lại đăng ký
khóa Đạo diễn? Bởi đơn giản, để sống tối ưu trong cuộc đời này, hầu như ai cũng
đều phải diễn, dù là dài tập hay chỉ là một khoảnh khắc. Ta diễn khi đi dự đám
cưới đứa bạn cấp III, vẻ mặt rạng rỡ, liên tục chúc mừng đôi tân hôn trong khi
lại nghĩ: “Với tính khí hai đứa này thì chẳng thể hòa hợp lâu dài, gia đình hai
bên lại ngăn cản cực độ, khéo lại ly hôn sớm bây giờ. Với lại, đồ ăn dở quá
nhé, coi rồi rút kinh nghiệm lần sau đi”. Bạn bè ai cũng nghĩ vậy mà có ai nói
ra đâu, bởi đơn giản, còn muốn duy trì lâu dài mối quan hệ hai bên. Hay khi rõ
ràng biết rằng, bệnh tình bệnh nhân nặng đến mức chẳng qua nổi vài tuần, cũng cố
gắng động viên: “Anh an tâm, tôi cùng các bác sĩ khác đã hội chẩn căn bệnh của
anh, chỉ cần A, B, C thì mọi việc sẽ ổn”. Đúng là trong trường hợp này, việc diễn
bao giờ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Hướng dẫn viên chính xác là một diễn viên phải
cực kỳ điêu luyện trong từng câu chữ và hành động. Vậy nên, học khóa Đạo diễn để
biên tập vai diễn đời mình cho trọn vẹn hơn, tôi tin chắc đây là một quyết định
tối ưu.
Ra trường, xin vị trí Hướng dẫn viên tại Vietravel chi
nhánh Đà Nẵng. Khoảng 3- 4 năm sau, khi đã đi đủ nhiều, nói đủ lưu loát, và
cách nhìn nhận đủ trình lên một tầm cao, kết hợp khả năng viết lách tương đối tốt
của bản thân, tôi sẽ xin chuyển sang bộ phận Điều hành tour. Bởi đây là công việc
mang tính linh hoạt, tôi có thể sắp xếp vài buổi trong tuần để làm việc ở nhà,
gia tăng sức nghĩ trong môi trường thoải mái và được dành thời gian ở bên gia
đình. 30/10/2023, tôi chính thức được bổ nhiệm vị trí Trưởng điều hành tour chi
nhánh miền Trung của Vietravel. Thời điểm này, tôi sẽ thiết lập một số “nghi thức”
nhất định cho nhân viên của chính phòng ban mình quản lý:
§ Cứ mỗi đầu buổi sáng, nhân viên khi bước vào phòng, việc đầu
tiên là chào đồng nghiệp và sau đó là cho heo đất ăn. Đó có thể là khoản tiền còn dư của lần ăn sáng, uống cafe, đổ
xăng hay đơn giản là buổi ăn nhậu tối qua, boa cho tiếp viên ít lại để trích heo.
Cuối tháng, từng nhân viên thay phiên nhau đập heo, số tiền có được sẽ xung quỹ
”Ôm chặt và Sẻ chia” do tôi sáng lập nhằm giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học, phụ nữ
nghèo bị ung thư cổ tử cung hay nạn nhân chất độc da cam. Thật ra, vẫn có thể
áp dụng hình thức trích lương tháng nhân viên, nhưng cái cốt yếu ở đây là đánh
thức tính tự nguyện trong họ, trên tinh thần Lá lành đùm lá rách, chứ không phải
là sự bắt buộc đầy miễn cưỡng.
§ Hàng tháng, nhân viên được chọn một ngày không đến công ty,
làm việc tại nhà hay ở đâu tùy thích, miễn đảm bảo tốt năng suất làm việc là ổn.
Nếu cách thức này phát huy hiệu quả, có thể cân nhắc tăng lên 2 ngày/tháng.
§ Kết thúc mỗi dự án, các thành viên sẽ cùng ngồi lại, trao đổi
và chia sẻ chân thành những kinh nghiệm bản thân rút ra được, đồng thời chỉ ra
một người họ muốn khen ngợi nhất (có thể là thái độ, cách làm việc hay hiệu suất
cao mà người đó tạo ra). Tất nhiên, có khen phải có phạt, cá nhân nào họ muốn
phê bình nhất cũng sẽ nêu tên. Để tránh trường hợp xảy ra tình trạng thiên vị
hay ganh ghét lẫn nhau, gây bất hòa, chia rẽ nội bộ, mỗi người khi nêu tên hai
người nhất định trong nhóm, phải chỉ ra tối thiểu ba lý do chính đáng. Cuối
cùng, người có số lượng bình chọn cao nhất sẽ được nhận một món quà do chính
tay Trưởng dự án trao cho (Bằng hiện vật). Đồng thời sẽ thưởng một khoản nhất định
cao hơn so với các thành viên còn lại.
Khi còn là sinh viên năm I, đúng là tôi chỉ tưởng tượng tới
cái ngày mình là Trưởng điều hành tour một chi nhánh, và chưa thể nghĩ xa hơn.
Nhưng một năm gần đây, với những thành tích đạt được, cũng như những bài học
quý giá từ những vấp váp, hay các mối quan hệ, tôi dần suy nghĩ thoáng hơn và hiểu
rằng: Ngoài lĩnh vực Du lịch, còn một ngọn núi khác mà tôi nhất định phải chinh
phục , là mảng Truyền hình. Do đó, khi đã tích lũy đủ vốn sống, là những trải
nghiệm đầy cảm hứng mỗi khi hồi tưởng lại, là thuần thục kỹ năng viết lách, và
trên hết, là mối quan hệ đủ sâu với những ông lớn trong lĩnh vực Truyền hình,
tôi sẽ rẽ sang vị trí Biên tập viên Đài truyền hình VTV Đà Nẵng. Từng bước, từng
bước tiến dần lên vị trí Giám đốc nội dung của Đài. Bên cạnh công việc chuyên
môn, tôi sẽ thu xếp thời gian cho những ngày cuối tuần đến nói chuyện với sinh
viên các trường Đại Học Kinh Tế, Đại Học Bách Khoa, Đại Học Ngoại Ngữ, Đại Học
Sư Phạm hay Cao đẳng nghề du lịch nhằm đánh thức khát vọng lớn và ý chí trong
chính con người họ. Đồng thời, với kiến thức thu được từ khóa Đạo diễn khi còn đang
Đại Học, tôi sẽ làm phim về cuộc sống của những người chạy thận ở bệnh viện Đà
Nẵng, những người lính già khuyết tật sau chiến tranh, hay người thầy thuốc cống
hiến 15 năm đời mình cho y học để tìm ra phương thuốc chữa bệnh nan y… Đại loại,
tôi muốn cho mọi người thấy một lát cắt cuộc sống của những con người khó khăn,
đầy bệnh tật nhưng vẫn nuôi hi vọng sống mãnh liệt, là những con người thầm lặng
góp sức cho đời.
Thật ra, tôi hiểu rất rõ bản thân mình. Tôi biết rằng
mình chẳng quá thông minh, tâm trạng lúc lên lúc xuống, cứng đầu, thù dai, nhiều
lúc lại ngu si đến… đần độn. Nhưng tôi nghĩ, ưu điểm lớn nhất khiến tôi khác biệt
với những người đồng trang lứa khác: Dám mơ lớn và kiên trì đến lì lợm với những
mục tiêu bản thân đã đề ra. Và bây giờ, khi đã ở tuổi 21, trải qua một số biến
động đầy khó khăn nhất định, tôi nhận ra rằng: Mỗi chúng ta, hãy cứ mạo hiểm, cứ
thử đầu tư hết sức mình cho một điều gì đó, ngay cả khi ta nghĩ rằng, xác suất
dành cho mình – cực thấp. Bắt tay vào hành động, làm việc như điên để đánh bóng
nó. Bởi bạn chẳng thể chiến thắng một trận đấu mà thậm chí bạn còn không dám
chơi!
Tôi nỗ lực từng bước, từng bước để thăng tiến dần không
chỉ vì tham vọng cố hữu, mà sâu xa hơn, tôi muốn đạt đến sự tự do về tài chính.
Ngay từ những năm Trung học, đã có một thời gian tôi bị trầm cảm khi phải sống
trong cái không khí ngột ngạt, nặng nề của gia đình do cha mẹ cãi nhau. Mặc dù
kinh tế gia đình lúc đó chẳng mấy eo hẹp, nếu không nói là tương đối ổn định,
nhưng chung quy lại, vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất vẫn là tiền bạc. Chính điều
này khiến tôi tin rằng, chỉ có đạt đến sự tự do tài chính, nhiều vấn đề lớn sẽ
được giải quyết, đời vui hơn và cuộc sống vợ chồng bớt đi những cuộc cãi vã
xoay vòng. Tôi khao khát kiếm đủ tiền, để có thể về hưu ngay khi con cái đã ổn
định sự nghiệp, tự trang trải được cuộc sống cá nhân mình, dành thời gian đi du
lịch tất cả các tỉnh thành trên cả nước mà khi còn là Hướng dẫn viên mình vẫn
chưa đặt chân tới, là Pháp, là Australia, hay xa hơn, là Brrazil. Nếu ở tuổi
đó, yêu cầu xin về hưu non không được công ty chấp thuận, họ cần tôi tiếp tục đảm
nhận công việc Điều hành, tôi vẫn sẽ chấp nhận với điều kiện chỉ là người hỗ trợ
ý kiến trong việc ra quyết định, và phần lớn thời gian làm thêm sẽ là ở nhà. Bởi
tôi nghĩ, để sống một cách trọn vẹn nhất, ta nên cân bằng giữa cống hiến và hưởng
thụ. Tôi tin những chuyến đi cùng chồng sẽ giúp chúng tôi lấy lại suy nghĩ mới
mẻ, sức sống tươi trẻ, để chơi, và để học được nhiều hơn ngay cả khi đã ở cái
tuổi trung niên. Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi tôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Rõ ràng, mục đích cuộc sống của tôi là khơi dậy tiềm năng
mỗi con người đến mức tối đa, và đánh thức lòng thấu cảm trong họ. Quan niệm hạnh
phúc trong tôi là những niềm vui nhỏ thôi: được thức giấc và trò chuyện cũng mọi
người mỗi ngày; được nhận một cái ôm chặt từ phía sau; lặng người nghe tiếng
chim hót trên những tán cây xanh hay ngắm cảnh hoàng hôn đầy thi vị. Với tôi, hạnh
phúc là được sống ngay trong khoảnh khắc này, nó nằm trong mọi việc mà ta đang
làm. Và cuộc sống này, nó như một chuỗi những trang sách đầy thú vị và truyền cảm
hứng, đợi ta khám phá từng ngày bằng cách trái nghiệm và hòa mình vào.
Các giá trị tôi tôn thờ:
Lòng thấu cảm, Chất lượng và Tinh thần không khuất phục.
B. SỨ MỆNH
Trong cuộc sống này, các bên hữu quan mà tôi nhất thiết
phải nói tới là gia đình, bạn bè và những người thầy.
§ Đầu tiên, gia đình- với tôi là yếu tố chủ chốt nhất. Từ những
ngày còn lẫm chẫm biết đi, là những lần tới bữa ăn cha lại phải chở tôi ra bãi
cỏ phía trước tượng đài 2/9, đút ăn hết chén rồi lại đưa về; là khi mẹ phải bế
chui xuống gầm giường, tìm bằng được con nhện, con thằn lằn, đợi tôi ngẩn người
ra nhìn nó là đưa ngay muỗng cháo vào miệng. Hồi đó, tôi nhỏ con, lại hay đau vặt,
không ít lần mẹ phải thức trắng đêm để chườm khăn, nắm chặt tay tôi vì sợ lên
cơn co giật. Không chỉ nhận được sự yêu thương đầy sâu sắc, đó còn là một nền
giáo dục chính thống. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cha luôn ôm tôi vào lòng rồi kể
những câu chuyện cổ tích, nhẹ nhàng chỉ ra từng bài học trong mỗi câu chuyện. Đó
là lý do mà tôi yêu chữ nghĩa từ khi ấy, dù vẫn chưa biết mặt chữ. Trước khi bước
vào lớp Một, chiều chiều mẹ lại bắc cái ghế nhỏ trên sân thượng, ngay sát chỗ cửa
sổ, chỉ cho tôi từng chữ cái, phép toán. Nhờ vậy, tôi liên tục đứng top 3 của lớp
trong suốt những năm Tiểu học, mà vẫn thấy rất nhẹ nhàng. Bởi cha mẹ tôi quan niệm
chuyện học rất thoải mái: “Học không phải cứ ép là được. Con học là để biết, để
hiểu, để thấm mà vận dụng thực tiễn. Chuyên tâm vào, đừng quá dàn trải. Chất lượng
luôn tốt hơn số lượng”. Tôi luôn xem đây là nguyên tắc chủ chốt trong quá trình
học của mình.
Cho đến bây giờ,
khi chỉ còn một năm nữa thôi tôi sẽ chính thức lao vào cái guồng xoay công việc,
mẹ vẫn rất lo lắng cho tôi. Mẹ sợ tôi nhỏ người, sức yếu, lại dễ say xe, một thời
gian gắn với cái nghề Hướng dẫn viên này rồi lại sút cân, đổ bệnh. Rồi cả việc
phải thường xuyên đi xa, là những dịp lễ phải hì hụi làm trong khi mọi người đi
chơi, nghỉ ngơi; hay thậm chí, thường xuyên đón cái Tết xa nhà khi dẫn đoàn ở
nơi xứ người. Mẹ lo, rất rất nhiều thứ. Có những lúc còn ngăn cản quyết liệt.
Nhưng tôi chỉ biết ôm mẹ và thủ thỉ rằng: “Mẹ à, công việc nào cũng có những
khó khăn nhất định, Hướng dẫn viên cũng thế, chỉ là hỏi hỏi mình phải NHẪN hơn
thôi. Với mẹ biết tính con mà, một khi đã quyết làm gì thì sẽ làm cho bằng được.
Con 21 tuổi rồi, chính con phải là người quyết định hướng đi của mình chứ. Mẹ
an tâm, rồi con sẽ khiến mẹ hài lòng, tự hào với bạn bè mỗi khi nhắc về con”.
Rõ ràng, tôi cảm thấy biết ơn cha mẹ vì đã cho tôi một cơ
thể lành lặn, một bộ não với khả năng tư duy, sáng tạo tuyệt vời, và sự chăm lo
chu đáo trong việc học, giúp tôi bớt đi nỗi bận tâm cơm áo gạo tiền như các bạn
khác, và chỉ tập trung sức lực cho việc hiện thực hóa mục tiêu của mình.
§ Bạn bè, hay nói chính xác hơn, là những người bạn thân thiết
tôi chơi suốt từ những năm cấp 2 đến giờ. Mỗi người một tính cách, một quan niệm
sống khác nhau. Nhưng tựu chung lại, họ luôn ủng hộ tôi trong việc theo đuổi
các các mục tiêu và tham vọng. Ở bên họ, tôi có thể thoải mái thể hiện “thú
tính”, cùng hò hét, vui đùa, những niềm vui được nhân đôi
và hầu hết phiền muộn đều bị xua đi. Hơn nữa, họ còn cho tôi những mối quan hệ,
mà tôi tin chắc sẽ rất hữu dụng cho công việc tương lai của mình.
§ Và cuối cùng, là những người thầy, người cô suốt những năm
tôi còn đi học. Mỗi người phụ trách một bộ môn, kiến thức chuyên sâu về một
lĩnh vực nhất định, nhưng tất cả họ đều mang đến cho tôi một thứ: Sự khai sáng.
Tôi học được cách vẽ nên bức tranh tổng thể về sứ mệnh và tầm nhìn dài hạn cho
bản thân mình, hay cách nắm bắt ưu nhược điểm từng người để phân chia công việc
sao cho kết quả đạt được tối ưu nhất. Đó còn là những người thầy ở trường đời,
từ những người lớn tuổi cho đến những đứa trẻ con, cả những người trong ngành lẫn
ngoài ngành. Bất cứ ai tôi gặp đều có không nhiều thì ít những điểm tôi có thể
học hỏi từ họ. Người khôn cho tôi bài học từ kinh nghiệm họ đã trải qua, những
thứ mà tôi tin chắc cho đến khi về già vẫn chưa thể tự mình trải nghiệm hết. Người
dại chỉ tôi cách tránh đi những sai lầm thông qua cách hành xử không mấy tốt đẹp
của họ, giúp tôi hoàn thiện bản thân hơn, mà không đợi đến lúc một ai đấy phải
lên tiếng nhắc nhở.
Như vậy, nếu xét theo thứ bậc,
tôi xin được đặt gia đình lên hàng đầu, tiếp đến là bạn bè, và cuối cùng là những
người thầy.
Trong công việc, tôi muốn
chia làm hai bên hữu quan chính, là đồng nghiệp và khách hàng.
§ Đồng nghiệp bao gồm cả cấp trên, cấp dưới và và những người
có thứ bậc ngang hàng trong công ty. Cấp trên luôn muốn tôi nỗ lực, đầu tư thời
gian, công sức và chất xám vào mỗi dự án, công việc cần hoàn thành. Chung quy,
họ muốn tôi ý thức rằng bản thân phải góp một phần vào việc tạo ra lợi nhuận
cho công ty. Đổi lại, họ cân nhắc đầy thận trọng và mang lại cơ hội thăng tiến
xứng đáng với những nỗ lực mình đã bỏ ra. Cấp dưới, họ muốn tôi làm tốt vai trò
của người đi trước, là hướng dẫn họ cách thức giải quyết công việc, là nhận ra
khả năng của họ thông qua những gì họ đã phấn đấu để hoàn tất các mục tiêu tôi
đề ra.
§ Khách hàng- nhân tố then chốt quyết định thành công của tôi.
Có một câu nói: “Cứ chăm sóc thật tốt khách hàng, rồi họ sẽ săn sóc chu đáo sếp
của bạn”. Điều này hiển nhiên đúng. Khách hàng bất kể giới tính, tuổi tác,
trình độ hay kinh nghiệm sống, điểm chung duy nhất giữa họ là mong muốn được thỏa
mãn tối đa nhu cầu bản thân, là sự quan tâm trong từng hành động, lời nói. Và
trên hết, được đối xử như mình là người đặc biệt. Biết cách đối nhân xử thế, họ
chắc chắn sẽ là khách hàng trung thành và tạo ra một nguồn thu ổn định cho hoạt
động công ty. Càng được nhiều khách hàng yêu mến, cơ hội thăng tiến càng cao.
Nguyên tắc sống của bản
thân: Trong bất kỳ trường hợp nào, cũng phải đặt mình vào vị trí người khác. Thấu
hiểu và khôn khéo, tôi tin tưởng chính hai nhân tố này sẽ giúp tôi duy trì mối
quan hệ sâu sắc với những bên hữu quan trong đời mình.
Bản tuyên bố sứ mệnh:
Sứ mệnh của tôi- Ngọc Lan, là chiến thắng
trong chính trò chơi cuộc đời mình, tạo ảnh hưởng sâu sắc đến người khác, khơi
dậy tiềm năng trong họ và đạt đến sự cân bằng tối ưu giữa cống hiến và hưởng thụ.
Tôi tin tưởng sẽ đạt được sứ mệnh này bằng cách luôn đặt mình vào vị trí người
khác, để cảm thông và thấu hiểu; nỗ lực hết mình để chứng minh cho mọi người thấy,
không gì không thể.
Slogan tôi luôn đọc thầm trong tâm trí mỗi sáng trong 2
năm gần đây: Không bao giờ, không bao giờ và không bao giờ được bỏ cuộc.
Logo bản thân:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét